HÒA THEO DÒNG CHẢY

Chủ thể là một Phật tử chuyên tâm. Anh dành rất nhiều thời gian công sức cho việc nghiên cứu và học tập kinh điển với nhiều ngôn ngữ khác nhau. Anh đến gặp mình vì muốn trải nghiệm bộ môn chữa lành này.

Ngay khi đặt tay trên mặt anh, mình đã thấy sự hiện diện của các vị hộ pháp to lớn. Trải nghiệm làm Reiki và gặp các thực thể năng lượng ở tầng rung động thấp thì mình có nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mình gặp các thực thể năng lượng ở tầng rung động cao, thế nên mình chia sẻ một chút cho mọi người biết. Đó là cảm giác về một sự hiện diện của cái gì đấy rất to lớn, sừng sững, uy nghiêm và có tính bảo vệ, hoàn toàn không có tính tấn công. Nghe cụm từ “có tính bảo vệ nhưng không có tính tấn công” hơi mâu thuẫn về mặt ngôn từ đúng không? Nhưng chính xác là như vậy, bởi vì họ bảo vệ bằng cái uy. Chỉ bằng cái sự uy nghiêm hết mực mà những cái gì có ý định xâm phạm tự động buông hết vũ khí trong khi người bảo vệ không cần động thủ, dù chỉ một lời răn đe. Mình thấy các vị đứng đấy quan sát, con cứ làm việc con cần làm. Xong một lúc sau mình cảm thấy như mình cũng được nương nhờ ké sự bảo vệ này.

Tiếp theo là một câu chuyện năng lượng cực hay.

Em đang đặt tay ở gáy của anh. Em thấy một sự hỗn loạn. Em thấy một câu chuyện năng lượng như thế này. Một chàng thư sinh đang miệt mài ngồi trong một thư phòng toàn sách. Thư phòng không rộng mà sách và sách xếp chồng lên thành từng đống. Căn phòng không bừa bộn nhưng thực sự có quá nhiều chồng sách. Người thư sinh đang đọc chúng. Với số lượng sách như thế kia, chắc chắn sẽ mất thời gian rất lâu để đọc xong. Anh ấy ngồi rất lâu mà không thấy chúng với đi chút nào. Nhiệm vụ của anh ấy là sắp xếp lại chỗ sách đó. Không phải sắp xếp theo kiểu chúng ta phân loại sách, chồng nào vào chồng nấy, sách loại nào vào loại đó. Mà anh ấy cần phải tìm một cái dòng chảy xuyên suốt trong đống sách đó, giống như một sợi chỉ đỏ, và biết sắp xếp lại các cuốn sách để chúng khớp với dòng chảy đấy. Nhưng có quá nhiều sách, và thậm chí chúng lại có những thông tin kiến thức mà chúng mâu thuẫn, đối lập lẫn nhau. Cả thư phòng đó trở nên đặc quánh năng lượng của sự hỗn loạn và ngột ngạt.

Xong rồi mình cảm thấy Reiki đi vào rất mạnh, như một cái lực đẩy, đẩy cả căn phòng lùi lại phía sau, và chàng thư sinh mở cửa bước ra ngoài. Lời khuyên cho anh ấy là, hãy dừng lại, đi ra ngoài, và thiền định …. Reiki vẫn tiếp tục vào mạnh, và mình chìm trong trạng thái Theta, vô cùng dễ chịu…. Khi anh ấy thiền định, anh ấy đã chạm được vào cái dòng chảy đó … bây giờ anh ấy đã hòa vào trong dòng chảy … Ôi năng lượng lúc này vô cùng đẹp, mình chỉ muốn ở trong đó mãi.

Sau đó, giống như có cái gì lóe lên trong đầu, anh ấy bước trở lại thư phòng, trong một trạng thái tươi mới khác hẳn. Anh đã biết anh cần gì. Anh cầm lên tay một cuốn sách, mạnh dạn xé roẹt roẹt hai trang sách. Và một sợi chỉ đỏ dần dần hiện hình. Một sợi chỉ đỏ bừng sáng, chạy xuyên suốt tất cả các cuốn sách. Hóa ra mỗi cuốn sách quý này có thể chỉ cần vài trang là đủ để ghép thành một dòng chảy. Và anh ấy đã biết anh cần trang nào của mỗi cuốn sách.

Một lúc sau, chủ thể kể với mình, trong một khoảnh khắc trong câu chuyện năng lượng mình kể ở trên, rất kỳ lạ, một giọt nước mắt rớt trên mi, một cái gì đó thổi bay đi. Anh thấy nhẹ tênh, tinh khiết vô cùng. Dòng chảy là cái anh tìm kiếm.



Trên hành trình tìm lại chính mình, mình tin rằng nhiều người chúng ta đã trải nghiệm trạng thái của SỰ TÁCH BIỆT, và SỰ LÀ MỘT. Một người càng ở trong trạng thái “Tôi thế này, những người khác thế kia, thế giới thế kia” thật ra lại càng xa rời với chính họ. Mặc dầu vậy, sự tách biệt cùng cực, đến một lúc sẽ đẩy cái tâm trí phẫn uất đến cùng cực, để rồi sau cú chạm cực đau đớn là khoảnh khắc vỡ òa của việc nhận ra “Tất Cả Là Một”, thấy mình trong tất cả mọi người, thấy tất cả mọi người ở trong mình. Tự nhiên trong sự nhận biết sâu sắc đấy, từ bi – tình yêu thương vô điều kiện đến một cách rất tự nhiên, không cưỡng ép, không giáo điều.

Khi mình thực hành Siam Reiki nhiều lên, mình không biết bắt đầu từ lúc nào, giống như chúng mình ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT – Mình tích hợp Reiki – hay Reiki tích hợp mình, không định nghĩa nổi. Tự nhiên không còn cảm giác tách biệt theo kiểu: Đây là tôi – và đây là kỹ thuật/ bộ môn tôi thực hiện. Nó giống như cảm giác Hòa Theo Dòng Chảy vậy ý, chứ không phải cơ thể người này bị cấy “con chip Siam Reiki” ^^. Đây cứ như là một cấp độ mới của “Reiki chuyển hóa tôi”. Nó làm cho mình nhớ đến mấy phim Kungfu: Kiếm sĩ luyện kiếm thành thục đến mức xuất thần “Kiếm và Người hòa làm một”. Wow. Hóa ra các cụ kể đúng thật.

Và hóa ra là khi TRỞ THÀNH MỘT rồi thì không phải “Đặt Tay Lên Người Khác” mới là làm Reiki/ sử dụng năng lượng Reiki. Giống như thầy Steve chỉ nói vài câu Hầy Hầy Dza thôi mà đẩy nguyên cục tắc trong cổ họng một bạn học viên trong lớp. Đó chính là lúc mà thầy dùng Reiki. Oh Yeah!

Vậy logic là, đến một thời điểm nào đó khi sự TRỞ THÀNH MỘT trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mình có thể gửi Reiki chỉ bằng một ánh mắt diễm lệ …. hihihi. Hay quá trời ơi ^^

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *